Cũng như đứa trẻ đang ngồi
Trong bào thai mẹ thành đôi bóng hình
Bên trong lỗ trống vô minh
Trái tim nồi lửa nung tình mẹ con.
Thịt như mặt đất nhẵn mòn
Gân sương như sắt như hòn đá nhô
Nước như là máu hải hồ
Cỏ cây là lớp da cô bên ngoài.
Thú người như rận chí hôi
Vào ra hơi thở khí trời thong dong
Mặt nước là mắt sáng trong
Hoang vu đất lõm trống không tai người.
Trời là cái trí trán cao
Hương cỏ là mũi có nào sai đâu
Phật là cái giác thẳm sâu
Vị cây là lưỡi, người sầu ý kia.
Chơn tay như thú chạy kìa
Bao sự rung động lời kia thì thào
Sự xoay đi đứng lao xao
Chuyển thành núi lửa khác nào lỗ tiêu.
Phun ra là phẩn ôn nham
Suối hồ chảy xuống giọt mồ hôi rơi
Nước tiểu tựa biển mù khơi
Đồng bãi trắng xóa một đời chân đi.
Rừng sâu thăm thẳm như mình
Đầu cao như núi u linh gió ngàn
Lông tóc như cỏ mọc hàng
Ngàn năm động đá trăng tàn khép môi.
Nên khi mới nổi hình thù
Tròn dẹp bí rợ nằm thu khí trời
Khi lửa đủ mạnh gặp thời
Thổi tròn như trái cam tơi mọng tròn.
Đến khi bị lửa ăn mòn
Chưn nở đầu tóp không còn vẹn nguyên
Như là quả trứng gà kia
Động miền trăng nước rẽ chia hai đầu...
Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân- Cư Sĩ Thiện Hưng
Những tin cũ hơn