Ngày xưa có một chú tiểu Sa Di đến học Phật Giáo với một vị Thầy sáng suốt. Chú là một đệ tử rất tốt. Chú rất lễ phép, thành thật và biết vâng lời. Chú học đạo rất nhanh.
Thầy của chú rất sáng suốt, có thể đoán biết trước chuyện tương lai. Lần đầu tiên mới gặp, vị Thầy xem tướng biết thọ mạng của chú học trò nhỏ này sẽ kéo dài không lâu. Ngày nọ, Ông ta tính ra và nhận thấy rằng chú học trò này chỉ còn sống được bảy ngày nữa thôi. Điều đó đã khiến cho vị Thầy rất buồn.
Ông ta gọi người đệ tử lại và bảo rằng :” Này con, đã lâu lắm con không được gặp mẹ con. Thầy nghĩ con cần nghỉ một thời gian để về nhà thăm mẹ con và sau tám ngày hảy trở lại đây.” Vị Thầy dạy như vậy với hy vọng rằng chú này có thể chết tại nhà cha mẹ của chú.
Khi người đệ tử đi rồi, vị Thầy cảm thấy rất buồn cho chú. Ông ta nghĩ rằng không bao giờ có thể gặp lại chú nữa.
Tám ngày sau, người đệ tử trở lại. Vị Thầy mừng rở và rất ngạc nhiên thấy chú vẫn khỏe mạnh. Chú không lộ vẻ gì cho thấy chú giống như người sắp lìa đời.
Cuối cùng, vị Thầy muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao. Ông nói với người đệ tử :” Này con, Ta nhiều lần xem tướng đoán việc tương lai, và chưa bao giờ sai lầm. Ta bảo con trở về thăm nhà vì ta biết chắc rằng con sẽ chết trong vòng bảy ngày. Nhưng bảy ngày đã trôi qua, không những con vẫn còn sống mà trông con còn khỏe mạnh hơn trước. Yểu tướng sắp lìa đời nơi con đã biến mất. Vậy con đã làm sao mà được như vậy?.
Nghe nói thế, người đệ tử sửng sốt. Chú không biết phải trả lời với vị Thầy thế nào. Vị Thầy liền bắt đầu nhập định và biết rõ sự việc.
“ Trên đường về nhà, có phải con đã cứu sống một đàn kiến ?”
“ Thưa Thầy, dạ có. Trên đường về nhà, con thấy một đàn kiến rơi xuống nước. Nhìn thấy đàn kiến sắp bị chết đuối, con liền đưa một khúc gổ xuống để cứu chúng.”
“ Đúng vậy. Do lòng từ bi cưú đàn kiến mà con được sống lâu. Các Thánh Nhân đã dạy rằng :” Cứu một mạng sống, phước đức lớn hơn xây dựng một ngọc tháp bảy tầng. Con nhờ cứu hàng trăm chúng sanh, mà con đã được sống trường thọ”. Nay tương lai của con thật huy hoàng, nhưng Con vẫn nên tiếp tục cứu độ cho mọi chúng sanh. Con cần phải truyền bá giáo lý của Đức Phật. Hảy dạy cho mọi người nên có lòng từ bi. Và khuyên tất cả đừng nên sát sanh. Hảy để cho mọi thú vật sống an lành .”
Người đệ tử không bao giờ quên lời Thầy dạy. Chú đã nỗ lực tinh tấn tu hành và trở thành một Đại Sư. Chú đã sống rất thọ và trường thọ./.