ĐÊM TRẮNG
Một chiếc lá nằm cong giữa trời
Thân cây đen những nhánh gầy hóa thạch
Đàn kiến di tản thành những vệt sáng chung quanh
Cùng những hơi thở côn trùng tạo thành cù lao gió.
Con cưỡng vỗ cánh bay giữa rừng cao su
Bà lão mù uống từng ngụm sương nằm trên mặt đất
Giọt máu con heo mọi loang dài trên cán dao tiền sử
Mật ngữ của đại dương là tiếng sóng trong vòm họng mỹ nhân ngư.
Từ sự tích con rồng cháu tiên
Mặt trăng và mặt trời đã bắt đầu một cuộc li thân
Những con vượn hú gọi cội nguồn
Vách núi vọng lại những âm thanh trống mái.
Ngọn tháp làm lễ cầu hồn bằng ngọn lửa trong mỗi viên gạch
Em bé lọt lòng giữa những đứa con hoang
Lũ mối đã gặm sạch những cuốn kinh da vàng
Mưa bọc sắt găm đầy trên những cánh đồng khét nắng.
Những dấu chân khổng lồ bỏ lại cho hoang sử soi đường
Tiếng bìm bịp kêu chiều buồn từng bụi tre ngôi miếu
Cánh diều no gió mùa hè trên lưng trâu
Cổng chùa hiện một vòng tròn của lục đạo luân hồi.
Âm âm u u giữa những mùa hoang tái
Sân ga còn ngóng đợi một con tàu
Trăm năm mây vẫn bay và nước dưới chân cầu vẫn chảy
Mà sao đêm trắng nửa đời hư.
Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn