Nụ cười Quan Âm.
Nhẹ như chiếc lá mùa thu
Lời kinh giải thoát tâm tư rối bời
Con đường tìm đến thảnh thơi
Phải từ sơ ngộ ở nơi long mình.
Khổ đau cũng bởi lụy tình
Tham lam ôm mộng hư linh cõi đời
Bao giờ biết đủ ai ơi
Mà long chấp chứa hỡi người lợi danh.
Nhìn kìa số phận mỏng manh
Mới hôm kia gặp nay xanh mộ phần
Nhiều khi ngồi nghĩ cuộc trần
Sao mà nhanh quá những lầngặp nhau.
Biết rồi kiếp sống bể dâu
Lệ trong hố mắt một màu thương đau
Đêm đêm thắp ngọn đèn sầu
Vì còn chưa biết về đâu kiếp này.
Sớm mở mắt giấc ngủ say
Thấy mây bay nhẹ qua ngày mộng mơ
Đêm thu sương khói mịt mờ
Một mùa lau trắng bốn bờ nhân gian.
Về chùa nuôi lấy mộng vàng
Thượng nhân là bậc chỉ đàng cho ta
Giải rành ngũ uẩn để mà
Tìm câu chân lý vào nhà Thích Ca.
Một đời giữ dạ cho hiền
Con đường minh triết vô phiền người ơi...
Từ nay người biết thương người*
Hoa rơi cửa Phật nụ cười Quan Âm.
Chú thích:
*Từ nay người biết thương người: Một câu trong bài hát “Mùa xuân đầu tiên ” củaNhạc sĩ Văn cao.
Tác giả bài viết: Trần Quốc Toàn- Phật Tử Thiện Hưng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn