Chuyến xe về muộn
Đi giữa cánh đồng nước lũ
Cỏ cây nằm rũ giấc mơ bão
Xa xa cánh cò bay
Quê mẹ nơi nào trong chuyến xe đêm
Mắt mỏi rồi tay gối lại giấc ngủ
Thương đứa em miền quê cắp sách đến trường
Giữa cái nghèo, khi cơn rét đầu đông
Tôi cầu nguyện giữa thinh không
Nước ngập trắng đồng…
Chuyến xe đêm
Giữa Hà Tĩnh tôi ngồi nhìn núi Hồng lĩnh
Nhớ bạn câu hát
đắng môi lắm người ơi!
Tủi nhục môi
Môi người lữ khách…
Qua Hà Tĩnh
Mưa cuốn trôi xác lá
Cánh cò bay xa xa về miền đất lạ.
Trên chuyến xe đêm
Bão về
Miền Trung quê tôi xứ người thương nhớ
Cô gái rao tình cuối đông
Đắng môi lắm người ơi!
Thương cô gái sông La, chờ người chưa thấy về …
Cách xa một chặng đường
Xứ huế ở sau lưng rồi
Phá Tam Giang
Dòng Bến Hải
Trái ướt đỏ Quảng Bình
Nỗi nhớ tôi là miền quê mẹ
Nỗi nhớ tôi là tiếng thở dài
Nỗi nhớ tôi, chuyến xe…
đã chở đi rồi.
(T.P.Vinh_Tháng 9/2013)
Tác giả bài viết: Phật tử Thiện Hưng (Trần Quốc Toàn)
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn