Hình minh họa
Nhớ hồi còn học mẫu giáo gởi, cha về thăm quê, thấy cha, tôi ngờ vực. Trước mắt tôi là một người đàn ông to cao, râu ria để dài, tôi nép vào góc cửa, sợ sệt....
Cũng vì mỗi năm cha về thăm nhà một lần, hồi ấy tôi còn nhỏ nên cũng chưa biết hoài niệm về hình bóng của cha...
Trên cao trời đổ nắng. Những con diều bay cao vời vợi, khói đốt đồng tháng 6 bay loang lỗ khắp nơi. Ngõ chiều thổn thức lời ru của nội:
- Mai này ai chớ bỏ ai...
Chỉ thêu nên gấm sắt mài nên kim.
Tôi đuổi theo những con diều cuối bãi, nào biết ngờ vực trời xanh sẽ lấy hết ánh nắng của chiều, nào có biết vô thường sẽ lấy đi nụ cười hồn nhiên của tôi.
Thi thoảng cha ngồi trước sân, mắt đăm chiêu về một miền xa xôi nào đó.... Bao giờ tôi mới đủ lớn khôn, đủ để hiểu những tiếng còi tàu trong cơn mơ của cha.
Một lần theo cha đi Tam Quan, cha đèo tôi trên chiếc xe đằng dông, một loại xe đạp thời bao cấp. Bến tàu lửa đông người, bàn tay bé xíu của những em nhỏ đang ấp vào lòng tay của những bà mẹ. Ga Diêu Trì nhộn nhịp người qua kẻ lại, tôi được ba cõng lên vai, cha cởi dày cho tôi vì sợ chân tôi sẽ đau, trời cuối đông, tôi chui vào chiếc áo liên xô của cha mà ngủ thiếp đi trong khi tàu xuất bến.
Giờ lớn lên, tuổi dại cũng theo đó mà ngủ vùi trong tiềm thức. Mỗi khi về chùa, nhất là vào tháng bảy, khi lá rơi làm ố vàng khoanh đất phía dưới chân núi, nhìn màu hoa cài áo mà ngậm ngùi thương cho đóa hoa màu trắng....có lẽ tôi dễ thông cảm hơn cho những ai đã mất mẹ, mất cha. Mỗi khi nhớ nhà, cứ nhìn ra khoảng trời mây vô tận, lòng lại hanh hao nỗi nhớ... Cha tôi đã già, râu trắng xen lẫn những cộng đã muốn ngã màu sương khói... giờ thì tôi nhìn cuộc đời với đôi mắt buồn, có khi cái buồn trù dập tâm hồn tôi về một cõi cát bụi nào đó mà cha tôi đã từng nghĩ...và cũng mông lung trong cõi trời đất vô cùng...
Cuộc sống vội vàng đã cuốn tôi đi vào những miền xa xôi. Nhiều khi nằm gát tay lên trán, tôi thấy những cơn mưa bất chợt đổ sầm xuống phố. Có khi tôi lại mơ hồ trong những đêm trăng sài thành...có tiếng con hạc kêu trên mây, khi ánh trăng huyền ở cuối trời sắp tan vào sương khói. Tiếng hạc u buồn, vằng vặc bến khuya rơi những giọt sương, nước mắt lạc loài nơi xa thẳm chân trời...
Bao dung như lòng mẹ, vời vợi như tình thương của cha. Chắc hẳn trong cuộc đời, rồi ai cũng sẽ một lần quay về để nhận lại những kí ức tuổi thơ, đó không chỉ là những lằn roi dạy khôn của cuộc đời mà còn là sự sống đang khơi dậy những niềm yêu thương của cha dành cho người con lưu lạc nơi đất khách, quê người. Có thể trong bộn bề lo toan, cũng có thể vì mãi rong ruổi với bạn bè...tâm thức lãng quên hình bóng quê nhà...để rồi khi chân đã mỏi, người con từ dặm đường trở về nhìn nhận lại quê hương....nhìn nhận lại nét đêm đang bơi trên sông, nơi cha vẫn soi cuộc đời trong những khuya buồn... trầm mặc năm tháng trong những vết nhăn cuộc đời, tỉnh thức trong hương gió cuối mùa...hình như...nhành mai đang trụi lá...chờ xuân....!!!..
Tác giả bài viết: Trần Quốc Toàn - Thiện Hưng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn