Tiếng chuông chùa
Trở về tự tánh hồn nhiên
Trăng vàng gõ mộng vọng miền nguyên xuân
Mưa rơi từng giọt nhân quần
Chuông chùa, cửa Phật rung ngân cõi lòng.
Gọi người mê kiếp hát rong
Một lần được thấy cầu vòng trong mưa
Sống trong giọt nắng bốn mùa
Để nghe chiếc lá ghẹo đùa hư không.
Gọi người sớm tối ngoài đồng
Quẩn quanh sự sống vợ- chồng trăm năm
Về nhìn Hạc chở trăng rằm
Kết duyên cửa Phật gỡ lần nghiệp duyên
Gọi người sướng- khổ, vui- phiền
Sớm nhìn sương đọng bên hiên của ngày
Cười cho khây khỏa hôm nay
Nghìn xưa gửi áng mây bay về trời.
Gọi cho người biết yêu người
Mở đôi mắt nhỏ nhìn nơi vô cùng
Ô kìa vũ trụ mông lung
Còn ta đóm lửa cháy bùng từ đây.
Tiếng chuông chùa gọi xa- gần
Về đây cửa Phật để gần cành sen
Ngọc sơn- Tịnh xá thân quen
Những chiều đông lạnh thắp đèn tụng kinh.
Sư Ông nhiếp độ hữu tình
Chăm lo sự nghiệp công trình Thích Ca
Mùng 2, Pháp- hội mở ra
Nhớ ơn Sư Tổ để mà dạy dân.
Tiếng chông đánh thức cõi trần
Về chùa ai cũng sạch dần khổ đau
Được nghe Phật pháp nhiệm màu
Từ tâm chân thật nguyện cầu yêu thương
Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân- Cư Sĩ Thiện Hưng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn