Miếng đất đầu tiên trên quả địa cầu.

(Phỏng theo bộ Chơn Lý của Tổ Sư MINH ĐĂNG QUANG)
Miếng đất đầu tiên trên quả địa cầu.

Phía Tây-Bắc quả địa cầu
Lửa không lên tới trên đầu hòn than
Quanh năm loài gấu ngủ hang
Trắng màu băng tuyết trong màng mưa rơi .

Đông-Nam núi lửa xì hơi
Ôn- nham trong ruột mang phơi ra ngoài
Địa cầu khuyết- mỏng, lở- bồi
Từ trên nhìn xuống như nồi lửa sôi.

Đông-Nam địa ngục mồ côi
Thiên đường Tây Bắc mây trôi giữa rừng
Trên cao nắng rọi chín từng
Lang thang sông núi đã ngừng ...vực sâu.

Trung tim của quả địa cầu
Tìm về xứ Ấn chiếc cầu duy tâm
Lạp- Sơn Hy- Mã hạt mầm
Trung ương chiếc rốn trăng rằm thế gian.

Trăng lên một nước thiên đàng
Thủy tinh tròn sáng ẩn tàng ôn- nham
Lửa nung ruột cháy tim gan
Núi đá đội đất thành hàng cù lao.

Mây ngàn phủ kín non cao
Kêu là núi chúa của bao ngọn đồi
Cột đồng cũng nó đó thôi
Tu-Di tên gọi đức bồi nơi đây.

Hay cây diêm phù của mây
Tất cả để nói núi này rún thiêng
Đẻ ra núi nhỏ khắp miền
Rễ bao phủ khắp bốn biên Địa cầu.

Nơi đây rún đạo bắt đầu
Cỏ cây người thú sắc màu châu thân
Khởi từ Trời-Phật hiền lành
Có lòng nhơn để độ sanh muôn loài.

Cổ nhân vượn khỉ sinh sôi
Cất nhà, ổ, ở trên đồi, ngọn cây
Trăm ngàn con số thành bầy
Tinh-thần gia-tộc cũng đầy đức tin.

Đi từ trong cõi hữu tình
Có loài thú chạy bóng hình khởi nguyên
Năm trăm năm bóng trăng huyền
Còn vương tiếng hú một miền hoang sơ.

Một nghìn năm chốn bụi mờ
Loài người lộ diện sau giờ phục sinh
Rồi ngàn năm nữa thất kinh
Hạng trời mới có giác linh từ người.

Rồi thì sanh-tử khắp nơi
Đau lòng người trí lánh đời bao phen
Ba ngàn năm khơi ngọn đèn
Đản sanh Vị Phật-đóa sen cõi trần.

Từ đây một áng phù vân
Bay vào hố mắt tỉnh lần kiếp ma
Biết thờ phụng mẹ và cha
Và theo ông Phật thoát ra luân hồi.

 

Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân- Phật Tử Thiện Hưng