Thẳm sâu Võ Trụ điềm nhiên
Giữa không và có Nhân-thiên khác nào.
Cái không mà lấy ra xem
Khác nào mù-quáng làm hoen mắt mình
Cho dù là bóng là hình
Cũng thời tàn cuộc điêu linh mấy hồi.
Vạn vật tương đối đó thôi
Có không, không có...mây trôi kiếp nào
Nếu mà đức hạnh dồi trao
Sẽ thành bậc trí thanh cao cõi người.
Sự là có, lý là không
Cho nên đừng có đèo bồng mà chi
Rốt rồi cũng bỏ mà đi
Cửa nhà vật chất có chi đâu là
Ngẫm từ lý- sự tâm ta
Lên thuyền Bát nhã mà qua bến bờ
Lý trở về sự là mơ
Sự từ lý, lý sinh sự nên thơ ta bà.
Lửa từ sáng thế sinh ra
Địa cầu nổ-xẹp tha ma núi đồi
Lớp dày lớp mỏng tích bồi
Về sau đất nặng lóng nơi cuối cùng.
Hơi thì nhẹ hẫng lên trên
Nước ở chặng giữa bồng bềnh mà trôi
Rồi khi cái cũ thu hồi
Cái mới sanh khởi tùy thời phát sinh.
Mỗi quả địa cầu thành hình
Như bọt bong bóng phùng phình tròn to
Như thân đứa trẻ nằm co
Nương thân thể mẹ sầu lo tháng ngày.
Lửa bốc lên và thổi bay
Làm cho trái đất lăn quay cuộn tròn
Luân hồi sinh tử mất- còn
Lâu mau hay chậm cũng hòn đất thôi.
Thác rồi nằm xuống mồ côi
Nhơn duyên tan hợp có rồi lại không