Xứ Thiên Đường

“Cõi thiên đường là cõi lòng trong sạch cao-thượng . Cảnh thiên đường là cảnh trí rộng lớn mát mẻ. Xứ thiên đường là sự thông minh sáng lạn đẹp tươi.” ( Trích từ phẩm Xứ Thiên Đường trong bộ Chơn Lý của Tổ Sư Minh Đăng Quang)
Xứ Thiên Đường

Thiên đường là cõi ông già

Chúng sinh trẻ nhỏ ở nhà trần giang

Khi nào trừ dứt lòng tham

Thì thành người lớn việc làm thẳng ngay

 

Thiên đạo khoảng giữa thang mây

Bước chân giác ngộ mở bày tạm lên

Tập tu niệm Phật cho bền

Niết Bàn cõi tịnh mới nên ông già

 

Ông già lúc trở về quê

Đặng nằm ngơi nghỉ làm thơ giữa đời

Vô ngôn với đám mây trời

Trăm năm trầm mặc ngâm lời viễn phương

 

Chùng chình mặt đất mù sương

Từ thời Thái Cổ nén hương tâm hồn

Con người chỉ có pháp môn

Mặt non Hy-Mã-Lạp Sơn xứ này

 

Tự nhiên sự sống hàng ngày

Buổi đầu sáng thế cỏ cây hiền hòa

Vũ trụ mở cửa Liên-Hoa

Con người xây đặng một tòa thiên tiên

 

Từ khi nhân loại đảo điên

Chiến tranh chết chóc triền miên đói nghèo

Dừng chân cho mộng ngừng reo

Mà sao chiếc bóng vẫn theo bên mình

 

Từ trong lòng đất Vô-Minh

Có bầy rêu phủ dáng hình thiên thu

Biết bao sợi xích ngục tù

Tiếng gào khoét núi mắt mù đường đêm

 

Bao giờ nhịp thở êm êm

Lắng nghe cơn gió đồng chiêm thổi về

Nghe câu Tứ-Kệ giác mê

Giộng chuông  đại giác- phất cờ đại bi

 

Dứt trừ tâm niệm sân si

Cõi lòng trong sạch bước đi thiền hành

Thiên đường cơn gió trong lành

Ngay trên mặt đất cõi trần thảnh thơi

 

Thiên đường cảnh trí rong chơi

Đốt hương vạn kỉ thắp lời chân kinh

Khắp trời tỏa rạng bình minh

Tổ sư vắng bóng hiển linh nhiệm mầu

 

Biết ơn đệ tử cuối đầu

Trước bao chơn lí niệm câu Di-Đà

Từ bao đau khổ bước qua

Thiên đường tưởng nhớ ông già năm xưa

 

Thu này trời đổ cơn mưa

Sài gòn chợ lớn buổi trưa chợt buồn

Nhớ ôi Tịnh-xá tiếng chuông

Bước chân Khuất-Sĩ suối nguồn tịnh thanh.

Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân- Phật Tử Thiện Hưng