Ngọc Duyên phổ chiếu Chơn như

Ngọc Duyên phổ chiếu Chơn như

Ngưỡng bạch Giác linh Hòa thượng!

Than ôi!
Một Long Tượng vừa ngã
Một đại thọ vừa nghiêng
Cuộc hóa duyên vừa mãn
Người trở về Tây Thiên.

Nhớ khi xưa :
Năm Canh Dần (1950), tại Xuân Hòa, Hòa Kiến
Ở ngoại ô bên thành phố Tuy Hòa
Nơi gia đình của cụ ông Trần Quyễn
Đủ phước duyên, Người được hạ sanh ra.

Người vốn là một người con hiếu thảo,
Kính song thân, luôn ngoan ngoãn vâng lời
Rộng lòng thương, thấm nhuần nơi nếp Đạo
Sớm dãi dầu, mới năm tuổi mất Cha.

Mẹ và em đã xuất gia cửa Phật
Chị kế Người vì đất nước hy sinh
Người anh cả đã yên bề gia thất
Sớm ưu tư, Người đối diện chính mình.

Tuy tại gia, chí xuất trần lộ rõ
Lo tịnh tâm, tinh tấn với chay trường
Sống vị tha, giúp người trong cảnh khó
Giữa hồng trần, tâm không loạn, không vương.

Năm sáu tám (1968) tại Ngọc Tòng tịnh xá
Ngài Giác An cho thế phát xuất gia
Hợp căn duyên, ban Pháp danh Huệ Học
Kể từ đây, Người hành nguyện cao xa.

Thật hạnh phúc bên chân Thầy học Đạo
Ngày mỗi ngày lo tinh tiến hành trì
Năm bảy mươi (1970) tại Tịnh xá Ngọc Bảo
Người đăng đàn thọ nhận giới Sa-di.

Một năm sau (1971), Sư phụ Người vắng bóng
Ngọc Cát vương bao hương khói mịt mờ
Một mình Trò giữa dòng đời gió lộng
Biết làm sao, cảnh non yếu bơ vơ?!

Năm bảy tư (1974) tại Quy Nhơn, Nhơn Lý
Người đăng đàn Cụ túc tại Ngọc Hòa
Nương Giác Dũng Ân sư làm Y chỉ
Với Bát – Y hoằng pháp khắp gần xa.

Pháp âm Ngài như chuông ngân vang dội
Khắp miền Trung, duyên hải với Tây Nguyên
Bao tháng năm miệt mài, không mệt mỏi
Nơi nào cần có Ngài đến gieo duyên.

Năm bảy lăm (75) được xếp về Bình Định
Nơi Ngọc Duyên để giúp việc trụ trì
Ngài đóng góp nhiều vai trò trong tỉnh
Trùng tu nên một Phạm vũ uy nghi.

Thân tứ đại theo tháng năm mòn mỏi
Trải bao lần Ngài ốm yếu suy hao
Biết bệnh duyên nhịp cầu không tránh khỏi
Ngài ung dung, không một chút nôn nao

Ngài sinh hoạt hàng ngày theo thời khóa
Vừa điều thân, vừa tinh tiến lợi sinh
Ngài giản dị, đơn sơ, gần gũi quá
Sống sẻ chia, bồi đắp biết bao tình.

Đông rét mướt, Ngài cho mì, cho áo
Gặp bệnh nhân, Ngài cho thuốc cho thang
Cơn đói khổ, tịnh xá san sớt gạo
Ngài chở che bao nhiêu cảnh lầm than.

Giác huyễn trần, Ngài dang tay tế độ
Ngộ chơn như, Thầy ứng xử từ nghiêm
Như Bồ Tát, Ngài hiện thân cứu khổ
Giữa sông mê, lèo lái một từ thuyền.

Gương cao cả, diễn bày sao cho xứng?
Như năm qua tại Bình Định giới đàn (2017)
Bệnh trở nặng, Ngài vẫn làm Tôn chứng
Góp phần mình cho đàn giới nghiêm trang.

Tâm vô cùng nhưng lực Ngài đã kiệt
Đầu tháng Giêng năm Mậu Tuất thâu thần (2018)
Người thể nhập vào vô biên Tịch Diệt
Xả huyễn thân, Ngài chứng đắc Pháp Thân.

Sáu chín (69) năm nơi Ta bà hóa hiện
Ngài đã mang bao phước lợi trần gian
Hình ảnh Ngài vẫn còn đây bất biến
Người dấn thân cho Chánh đạo huy hoàng.

Mỗi lời nói là khuôn vàng thước ngọc
Ánh mắt nhìn đều ban rải tâm từ
Thân giáo Ngài chứa bao nhiêu bài học
Cho hậu lai hằng quy ngưỡng Tôn sư.

Đàn con dại còn chờ Ngài giáo hóa
Phật sự kia còn dang dở công trình
Ngài đã quyết xả ra đi sớm quá!
Vậy từ nay khép lại kiếp nhân sinh.

Dòng nước chảy còn chờ ai soi bóng
Nơi Ngọc Duyên nay vắng tắt nụ cười
Bao đệ tử đang ngậm ngùi ngưỡng vọng
Hoa lá kia xào xạc gọi tên Người.

Hình ảnh Người vẫn còn in sâu đậm
Cuộc đời Ngài là tuyệt tác công trình
Nguyện Giác linh đăng Tây Phương chín phẩm
Rồi trở về hóa độ hết chúng sinh

Nam mô Giác linh cố Hòa thượng trụ trì Ngọc Duyên tịnh xá, Tri sự trưởng Giáo đoàn III Hệ phái Khất sĩ, thượng Giác hạ Tần thùy từ chứng giám.

Khể thủ

Tác giả bài viết: Hậu học: Thích Đồng Trí