Cha ơi!

Cha ơi!

Bạc đầu lau trắng bên sông
Mưa chiều cuối hạ con trông phương nào.
Mà xa cách nỗi chiêm bao
Nhiều đêm nước mắt chợt trào nhớ cha.
Quê nhà ngõ mọc cỏ hoang
Con mê chú bướm trộm hương buổi chiều.
Bỗng đâu trời tối quạnh hiu
Vắng cha cỏ mọc buồn thiu lối về.
Cha ơi! về lại cơn mơ
Giữa đời hư thực con chờ gặp cha.
Mai sau sông lạnh ngân hà
Biết đâu còn gặp bóng cha cõi nào.
Nên bông trắng rụng bên sông
Trong chiều con đứng ngóng trông cha về....
Cha ơi! chuông đổ triền đê
Đò đưa mẹ gọi cha về đi thôi...

Tác giả bài viết: Trần Quốc Toàn