ĐẸP NHƯ MỘT ĐÓA HOA

( thơ tặng các chú tiểu nơi quê nhà Tịnh xá Ngọc Sơn)
ĐẸP NHƯ MỘT ĐÓA HOA

I.

Gió thổi mùa hạ rụng một chiếc lá trên cành cây
Ta biết nói gì giữa hư vô trời đất
Khi đàn kiến bò lên thành quách cổ xưa
Một tiếng đàn của suối và cỏ 
Tựa lưng trong đêm nhớ thương ngôi nhà tuổi nhỏ 
Bao mộng mị dần vỡ tan bọt nước mưa

Sương rơi đâu đó trên bờ sinh tử
Sương rơi đâu đó trong đôi mắt cố nhân
Sương rơi đó đâu đó trên nấm mộ thời gian
Sương rơi đâu đó trên ngọn đồi hạt dẻ
Sương rơi đâu đó trong cánh chim bé
Sương rơi đâu đó trong âm thanh của nước
Sương rơi đâu đó trong chiều xuôi ngược mênh mông

Đời như bóng mây bay 
Ta rong chơi khắp chốn 
Bỗng một ngày gợi nhớ ánh trăng kiếp trước
Trong màu áo nhật bình đẹp như một đóa hoa.

II.

Những thân quen từ hương đất 
Dòng suối chảy vào những mùa mưa giá buốt
Ở nơi đây kiếp sống hạnh phước của người tu
Khi trong đời được học chánh pháp để vun bồi hạt giống trí tuệ

Cửa nhà không có mảy may để tưởng nhớ 
Ngồi thui thủi một mình trong am nhỏ đọc sách 
Thế giới của ngàn vì sao thắp sáng trong đôi mắt
Vỗ về lời ru của mẹ khi biết đến ơn sinh thành
Và hơi ấm của cha trong phiêu bồng nhịp sống thổn thức hiểu và thương.

III.

Thế hệ của những đôi tay bắt đầu mở cuốn kinh Nhật Tụng
Đầu tiên trong đời sống phạm hạnh
Là những chú tiểu mắt ngơ ngác đặt câu hỏi vì sao?
Từ đó minh triết xuất hiện 
Để thắp đuốc trong rừng tối hoang liêu

VI.

Đôi môi nhỏ bé ngày ngày niệm Phật
Để sớm nở những cánh hoa thơm thảo
Trước những phong ba bão tố ngập trời
Ở cõi nhân gian là thế đó em ơi
Một ngày trôi là ta mất đi một ngày ta đã sống
Trong thời gian chuyển động của biển và mặt trăng

V.

Những đứa trẻ nô đùa và có đôi khi nghịch ngợm phá phách
Mà ông sư vẫn cười: rồi chúng nó sẽ sớm trả đời mình về với tiếng chuông ngân
Ý thức cộng đồng 
Ý thức hướng thiện
Đó là lối đi cho cá tính các em
Không thành danh mà thành một người nhân đức
Trước khi sư ông trở về cố hương xưa.

Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân