Đáo bỉ ngạn trong những ý nghĩ sau đêm...

Viết cho nỗi hoài mong về một con thuyền lớn sau khi đọc" Thả một bè lau" và" Chấp tay nguyện cầu cho bồ câu trắng hiện" của thầy Thích Nhất Hạnh
Đáo bỉ ngạn trong những ý nghĩ sau đêm...
  • Ta hãy bắt đầu
    bằng hơi thở thứ nhất
    Cho cánh chim bồ câu trắng hiện
    chấp tay vẫy chào hư không
    nghĩ về dòng sông trắng
    bè lau bồng bềnh
    trong đáy mắt buồn
    của anh tôi ngày trước
    bếp lửa đã nhen
    một vị đạo sư cho tôi ngọn lửa nhỏ
    để sởi ấm quê hương...
    ta hãy bắt đầu
    bằng hơi thở thứ hai
    cánh chim hải âu hiện trên sóng
    hận thù như biển cả
    từ xác thân tan rã
    vị mặn từ máu của đồng loại
    tứa ra từ vết cào cấu hoang sử
    đang lành những giọt lệ
    từ phế sử
    đi qua những triều đại
    cỏ dại hôm nay mọc trên tàn tích của chiến tranh
    một vị đạo sư đã cho tôi nước mắt của bụt
    để trở về nhà…
    ta hãy bắt đầu
    bằng hơi thở thứ ba
    chánh niệm
    nghĩ về bà tôi ngày còn nguyên xác- hồn
    câu ca dao nghìn năm sương khói
    trên mộ hương
    thắp mùa gió thổi
    cơn nồm thơm phấn cỏ cây
    một vị đạo sư đã cho tôi kí ức của tiền thân
    để nguyện cầu cho cửu huyền thất tổ
  • Liên đài
    một đóa sen tỏa chiếu…
    Ta hãy bắt đầu
    yêu câu thơ ngày đầu khai sinh buổi sáng
    Hợp hôn loài người
    chim thú
    rừng và biển
    sông suối
    Tất thảy chảy qua đồi hoang
    dựng lại phế tích gãy đổ
    đóa hoa tuyết liên đã nguyện
    trên Tây Tạng
    và thế giới đau khổ
    tay mẹ cầm nhành dương
    Nam mô đại từ
    Môi nở hoa
    Cánh bướm bóc bọc bay qua đại dương
    nhẹ như một giấc ngủ
    triền miên ngọn lửa trên tim
    Ta hãy bắt đầu từ một cho đến ba
    giản dị ở đây
    là cái nhìn chân thật
    trên bãi tha ma
    nhang khói ấm cúm
    từ Truyện Kiều
    Kim Cương Tỏa
    Đại thừa
    Kinh Tạng PaLi
    Lên thuyền
    vượt qua buổi sớm đầy sương.......

Tác giả bài viết: Phật Tử Thiện Hưng