Mẹ...

Mẹ...

Năm tháng con ở xứ người
Mùa thu buồn dột cả trời cơn mưa.

 

Bâng khuâng nhớ những ngày xưa
Mẹ về trong nắng ban trưa ngoài đồng.

 

Quê nghèo lặng lẽ dòng sông
Con đò cắm giữa mênh mông đất trời.

 

Những đêm nghe tiếng Vạc rơi
Mẹ nằm sởi ấm bầu trời trăng treo.

 

Cánh cò đáp xuống sông nghèo
Vớt câu lục bát trong veo từ bùn.

 

Mẹ ơi! thế giới vô cùng
Biết mai sau có trùng phùng nữa không?

 

Bây giờ con lạc phố đông
Hồn mưa dội tiếng mênh mông xứ người....

 

Bây giờ chân đã mỏi rồi
Con ngồi nhớ mẹ bên trời mây bay....

Tác giả bài viết: Ngọc Kỳ Lân- Phật Tử Thiện Hưng