Chùm thơ Kí ức Quê hương của tác giả Phật tử Thiện Hưng

Chùm thơ Kí ức Quê hương của tác giả Phật tử Thiện Hưng

Ngọn Đèn Dầu Bà Thắp

 

Từng cái bóng trôi dạt giữa tấm màng thời gian

Cậu bé bắt dế con bỏ vào hộp sữa

Trên bức tường mùa bão

Chúng tôi hay ngồi so cái bóng của mình

Để mơ tàn đêm đông củ khoai tiêu hết trong dạ dày

Để bếp lửa ủ ấm đôi tay bé nhỏ

Để mẹ khoát chiếc áo rách đi nhặt ốc

Để chị chở rau đi bán sớm trong cơn rét mướt...

 

Thế là chúng tôi lớn khôn

Giữa cuộc đời bùn đất

Nhưng con chữ vẫn neo trong thể xác gầy còm

Để đêm tôi kí âm giọt mưa lên vách nhớ

Để ngày tôi chạm trỗ những vết nám trên mắt ngoại khi bà tắt thở

 

Ngọn đèn dầu trong trí nhớ

Những đêm mưa phương xa tôi nằm mơ

Thấy bà vặn nhỏ cây đèn dầu

Rồi kéo chăn đắp lên mình tôi ủ ấm

Giờ bà ở đâu tôi không rõ

Chỉ đêm mơ thấy ngọn đèn

Là tôi lại được bà ủ ấm bằng ngọn đèn hắt bóng.

 

Những tàn tro kí ức trộn lẫn hình hài tôi

Những nỗi buồn nhồi cứng bộ não tôi

Nhưng riêng ngọn đèn dầu bà thắp

Trong mơ tôi lại được ủ ấm bởi tình yêu của bà...

 

 

Kí Ức

 

Mai tôi sẽ về bên đồi dủ dẻ.

Xưa có chị ngồi ngó mây chiều

Ngó đàn bồ câu nhặt thóc.

Em đi học về.

Mẹ còn ở hiên sau.

Mặt trời lún sâu vào rặng phi lao.

Ba ở mãi những ga tàu.

Nghĩa Bình mùa nắng ngói.

Hoa sứ trắng nước mắt.

Nhà đông con.

Nhà luôn thiếu gạo.

Xưa những điềm rêu mốc.

Tôi nhớ nhà.

Nhớ con chó già sống mười hai năm.

Chị phải lên tận chợ tỉnh chở khoai lang.

Tối mở ti vi trắng đen xem Tây Du Ký.

Củ lang bùi trong đất đỏ còn dính mép.

Mùi gió trên ngọn đèn dầu.

Bà lần chuỗi niệm Phật Quán Thế Âm.

 

 

 

Linh Hiển

 

Đừng thổi tắt ngọn đèn dầu

trong đêm u tối nhất trần gian.có thể...

 

Những đôi mắt trầm hương

dưới bầu trời giông gió nhiều

nơi đau khổ nhất.có thể.

Bàn tay từ mây trắng xoa dịu

nơi ngọn đèn dầu còn ủ bóng thành quách

những con quạ hãy còn chờ trong hốc tối.

Lời cầu nguyện của bầy thằn lằn

Hay tiếng gào rú từ bãi tha ma mộ địa

Nơi giam cầm số phận.có thể

từ giọt nước mắt ngàn năm

Những dòng máu đỏ thoát thai

Một bông hoa nở trên vành tai thành quách...

 

Đừng thổi tắt ngọn đèn dầu

Trong đêm u tối nhất trần gian.có thể...

 

 

 

Phục Sinh

 

Ngày cọng cỏ đâm rễ tìm giọt nước mùa khô hạn

những đứa trẻ đã kịp lớn lên

cao hơn những cột mốc đo lũ lụt

để vào đời bới tìm những đồng tiền

mà cuộc sinh tồn bắt ta phải nếm trải.

 

Khi soi mặt vào cánh đồng quê

Buổi chiều còn lại tiếng dế gáy gò đất

Chuông chùa gieo trong thôn nhỏ

Tiếng kinh kệ âm thầm

Đi vào giấc ngủ của bầy chim sẻ đói…

 

Nắng rớt chiếc lá xuống đôi bàn tay tượng Phật

Có gì đó còn ẩm nóng nơi khoé mắt chú tiểu

Hay bụi ngoài sân vương dưới những dấu chân

chầm chậm bước đi…

 

Nét mặt của bầu trời hiện lên những đường gân đỏ

Mùi hoa kim tước theo gió thoảng hương mê

Như muốn gợi lại nỗi buồn từ mặt đất

Nơi cọng cỏ chết khô để lại mùa sau

Trên cồn cát những hạt mầm

Mọc lên trong mưa

cánh cò, dòng sông

Bầu trời mây bay ngàn năm

Về ngủ trong giấc mơ con trẻ

Nơi cha đi qua cánh đồng làng

Còn đọng giọt sương buổi sớm…

 

Giọt nước mắt hạnh phúc trên khuôn mặt của mẹ

Sẽ đánh thức những đóa hoa trong khu vườn cổ tích

Khi cơn mưa bắt đầu rơi

Những đứa trẻ đi tìm hạnh phúc

Đã trở về nhà sau một chuyến đi xa.

Tác giả bài viết: Trần Quốc Toàn- Phật Tử Thiện Hưng