Đời Khất Sĩ

Đời Khất Sĩ
Giác Huệ Kính dâng: Sư Giác Chánh và những Nhà Tịnh-Hạnh G.H

 

 

 

 

Đời khất sĩ, đời tự do giải thoát…

 

Vì: Vua quan, phải có “Gạt-đời-co”.

…Có tiền hô, hậu ủng, ngũ còn lo…

Kẻ thích khách, kẻ tìm phương…ám sát…

 

 

Đời khất sĩ, đời tự do giải thoát,

 

Vì giàu sang, sợ chúng bắt ”làm tiền”

Sao bằng lời Khất-sĩ cứ gieo duyên

Bạn nhược thủy, non bồng cùng doanh hải.

 

 

Gặp cướp, trộm, lòng không hề sợ hãi?

 

Vì: không lương, không bổng, sợ lo gì

Bước lữ hành, đoàn vẫn mãi miết đi..

Nhìn nước chảy, hoa trôi, nhìn sóng bủa.

 

 

Con gà nọ, tháng, năm, quanh đống lúa

 

Ngày-ngày lo: bị giết, bị “Rô Ti”…

Bị nhổ lông; cắt cổ, nấu”Cà Ry”

Phút phút sợ:”Xé phai” ăn “bắp chuối”.

 

 

Sao bằng hạc, thung dung bay khắp núi.

 

Ngắm đồi thông, rừng trúc, ngắm trời xanh

Ngắm sương mai còn đọng, chiếu long lanh

Miệng thỉnh thoảng, véo von vài tiếng hót

 

 

Kìa! lời pháp đâu đây, vang lót

 

Kìa! Chuông từ hùng dũng trổi boong boong…

Hòa gió đồng, gió biển, gió năm non…

Để kêu gọi thế nhân mùa báo hiếu.

 

 

Rồi, những khách đào thơ cùng liễu yếu

 

Xưa: thêu thùa, xưa quần vận, yếm mang.

Nay:kệ kinh, nay: bát đất, y vàng

Xưa: tóc quắn, giờ đây: đầu cạo trọc…

 

 

Xưa: má phấn, môi son, xưa: chiếu ngọc

 

Xưa: giường ngà; xưa trương gấm đền vàng

Nay: chiếu đất, nay: cỏ nội, hoa ngàn

Nay: chiếu đất, nay; tàng cây ngũ nghĩ.

 

 

Đó! những khách tang bồng cùng hồ thỉ.

 

Gác kiếm cung xem nhẹ nợ quân-kỳ.

Vận luân xa chở chúng khỏi sầu bi.

Đó! những bậc thư sinh cùng chiến sĩ:

 

 

Biệt vợ đẹp, con thơ, xa cố lý

 

Lìa song thân, lìa mảnh đất chôn nhao

Bỏ bút nghiên, đèn sách, cởi chiến bào.

Thân dũng mãnh, khoác hùynh y bá nạp

 

 

Từ độ ấy…quăng mình lo báo đáp

 

Phải bao nhiêu sinh khí, phí cho đời.

Phải bao nhiêu nước mắt, lẫn mồ hôi.

mới thâu họach thành công theo chí nguyện

 

 

Rủi vấp ngã, rồi đứng lên, lại tiến…

 

Có sa chân,thì: chống, chỏi, lê chân…

Đã thành công, phải thất bại đôi lần

Không ma khảo, biết đâu là đại đạo.

 

 

Đường khúc khủyu, gồ ghề, đà thấu đáo

 

Mỗi gập ghềnh, mỗi kinh nghiệm ngày mai

Xe trước “banh”, xe sau phải vững tay

Và chẳng đứng núi nầy, trông núi nọ.

 

 

Tăng hiện tại, bát, y, Tăng lãnh, thọ

 

Mặc ai chê: ngu dại hoặc lầm đường.

Ai cười, vui, bên gác tía, lầu hường

Tăng hoan lạc dưới chòi tranh, cốc lá.

 

 

Ai thân ấm, nhưng cõi lòng buốt giá.

 

Tăng tướng gầy, song tâm, trí, nhàn du

Ai giam mình trong tí bé, túng tù

Tăng gởi xác nơi trời cao, bề rộng…

 

 

Ai xây đất, cuộc đời tòan ảo mộng…

 

Tăng tạo nên lối đạo thật chơn thường…

Ai lỡ gây trần tục cảnh thê lương.

Tăng quyết sửa vũ hòan thành tịnh độ

 

 

Ai luống bị thú hoan cám dỗ

 

Tâm mơ màng, mê nhạc điệu du dương.

Tăng ung dung, nhắm nhía chén Thùy Dương

Say sứ mạng độ oan hồn, uổng tử.

 

 

Ai đầy cỗ, cao mâm, tràn mỹ tửu

 

Chếnh chóang men, thừa thãi vị cao lương

Tăng thô sơ, đạm bạc bát rau tương

Lòng ngao ngán, tái tê mùi chung đỉnh.

 

 

Ai còn khổ, còn sầu, còn tử, bịnh…

 

Còn bỏ xương ngòai nội, rũ sa trường,

Còn đượm màu tang tóc, nhuộm buồn thương.

Còn suối lệ u hoài tung tóe chảy.

 

 

Tăng còn phải; ôm tịnh bình ban rãi..

 

Còn khêu lên ngọn đuốc, rọi đêm mờ

Còn hươi lênngòi bút, dệt thành thơ

Còn biện luận, độ đời bằng tạng luận..

 

 

Ta không nghĩ: ngày quay về cố quận

 

Cũng không mong trở bước viếng quê hương

Vì đời ta: đời tăng lữ muôn phương

Thương vạn loại, phải sống cho vạn loại…

 

 

Mặc năm, tháng, phong trần, lòng chẳng ngại

 

Gót vân du, vẫn trổi khắp ta bà.

Thì đâu đâu lại chẳng phải nhà ta?

Thì sanh chúng?-dĩ nhiên là quyến thuộc.

 

 

Cũng lắm lúc gặp tòan điều não ruột…

 

Bên vệ đường, kẻ nhạo:” ông thầy chùa…

…Nấu canh chua, hai, ba tháng còn chua”

Song trối kệ, sá gì lời cạn lý.

 

 

Ta vẫn biết, bước vào đời Khất sĩ…

 

Là dĩ nhiên:chịu thử thách dập dồn.

Là trọn đời: phụng sự chúng sanh luôn…

Là vĩnh kiếp: không đồng xu,dính túi

 

 

Là dãi nắng, dầm mưa, dày gió bụi

 

Là ngũ mồ, ngũ mả, lạnh lùng thân

Là bữa no, bữa đói, ốm o dần…

Là cái sống, phải xem dường đã chết…

 

 

Nhưng nào quản, chết nay, mai khỏi chết,

 

Và cần gì chết trước, hết chết sau.

Miễn làm sao, đưa chúng khỏi ba đào

Lên thuyền giác, trở về nơi bến giác

 

 

Tóc cứ cạo, cho tiêu tan nghiệp ác,

 

Đèn cứ soi, cho sáng cõi u minh

Gươm cứ hươi, cho đứt những tơ mành,

Trống cứ đánh, cho tàn cơn mộng ảo.

 

 

Pháp cứ thuyết, cho gội nhuần tâm, não

 

Dù ngày nay, có rã xác hăm hai,

Vẫn mạnh tiến, vẫn bền gan sắt đá.

Lòng nhân thế, thấu lòng Tăng chăng tá?

Nếu thấu rồi,tay xiết cùng tay

Tâm đồng tâm,xây dựng một ngày mai…

Hầu cải tạo, cảnh bất bình đau đớn:

 

 

-Là ác lớn! giết người không ác lớn

 

Là tham to! trị kẻ chẳng tham to.

Là tham to! trị kẻ chẳng tham to.

Thế: là thế; luôn luôn thế thế!

 

 

Hỡi những bậc Tăng sư ngàn thế hệ!

 

Đã đem thân đền đáp nợ muôn loài!

Đã phất cờ giải thoát lướt trần ai!

Đã hùng dũng diệt thù bằng gươm huệ!

 

 

Đã ra sức lấp bằng hờn tợ bể!

 

-Đây hương lòng xin đốt quyện không gian

-Đây dòng châu xin rỏ  xuống đôi hàng…

-Đây Giác Huệ xin cúi đầu bái phục.

 

 

 

 

                                                                                                              Giác Huệ Thi Tập I

Tác giả bài viết: Giác Huệ

Nguồn tin: ĐẠO PHẬT KHẤT SĨ