Kí Ức Sài Gòn

Nắng chiều nhạt dần trên khung trời xa thẳm, màu mây mơ hồ như màu nước của biển. Cơn mưa khuya của ngày hôm trước vẫn còn ẩm ướt trong bức tường của ngôi nhà có mái ngói hình tia chớp. Hiện tại thời gian đang trôi để đưa không gian vào bóng tối. Thành phố yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ta có thể nghe được tiếng thở dài của những con thằng lằn nâu, hoặc có thể nhìn thấy những con nhện nhỏ đang mắc lưới để bắt những con côn trùng có cánh. Âm thanh và hình ảnh ấy khiến Tưởng nhớ đến câu nói của Solon, một trong bảy vị hiền triết cổ của Hy Lạp : "Luật pháp như những cái mạng nhện, chỉ bắt được lũ ruồi nhỏ. "
Kí Ức Sài Gòn

                                    Phiên chợ nông sản bắt đầu từ rạng sáng. Tưởng gài chiếc cúc áo trên cùng rồi cho vào cặp bao thuốc lá nhỏ. Trời tháng sáu Sài Gòn bắt đầu đã có những cơn mưa rả rích, người người tấp nập trong phiên chợ sớm, đâu đó trong góc quán cà phê ven lối vào chợ có dăm ba người tài xế ngồi hút thuốc. Mùi cải, xà lách, củ hành cứ len lỏi trong không khí... Tưởng tự hình dung về quang cảnh của buổi chợ sớm, trong đó có những người đàn bà to cao đang khuân vác những bao tải lớn, có những bác tài xế da ngâm đen và có cả những vị sư đang đi hành khất trong chợ...

Rời chợ nông sản ở Thủ Đức, Tưởng lên xe và mở một bài hát của Trịnh ,lời bài hát u buồn và ảo não " Chìm dưới cơn mưa... một người chết đêm qua". Cái chết và nỗi sợ hãi luôn là một thứ ảo giác, thứ ảo giác dễ khiến con người ta chạy trốn khỏi thực tại bằng những giấc ngủ dài, hoặc bằng khói thuốc, hoặc là những đêm hanh hao ngồi một mình trước những cơn mưa réo rắt....

Sài Gòn tháng sáu trời mưa, mưa rơi trên mái phố hình tia sét, Tưởng thấy những tia sét trên mái chùa rêu phong, rồi những hạt mưa bám vào những cây đại thụ bên đường. Tưởng thường ngồi đánh vần từ " Nail" và từ "Blood" trong tiếng anh. Đinh và máu, nỗi sợ hãi và cái chết, bao năm nay Tưởng  đã chạy trốn nhưng Tưởng càng chạy trốn thì nỗi sợ hãi và cái chết lại càng ám ảnh Tưởng bấy nhiêu.... Tưởng nằm im lim dim và mơ hồ về cuộc đời của mình....nó cứ như là cảnh núi đồi trầm mặc. Trong đêm mưa Tưởng nằm lẩm bẩm những câu thơ buồn tẻ của Phạm Công Thiện:

" nửa đêm khói đốt đời anh

yêu em câm lặng khô cành thu đông

lời ca ru cạn dòng sông

trọn đời chạy trốn mống vồng cầu điên

bỏ mình nước chảy đồi tiên

theo con chim dại lạc miền thiên hương

về đâu thương những con đường

lê thê phố cũ nghe buồn hè xưa"

Trời hừng đông, gió thổi mòn vách tường phố. Vài chiếc lá rơi xuống, Tưởng rời căn phòng nhỏ, rồi ra phố đứng nhìn những chuyến tàu rời khỏi sân ga. Giấc mơ đêm qua đã kết thúc từ khi bầu trời bung ánh nắng đầu ngày, Tưởng ngồi trên xe và nhìn ra ô cửa, Tưởng thấy mây trời có sắc hồng , có những đám mây cuộn tròn trong trí tưởng tượng của Tưởng.

Bước xuống bến xe Chợ lớn, Tưởng đi dạo khắp các cửa hàng quanh chợ. "CHỢ LỚN" Tưởng muốn viết hoa hai chữ này để nói đến cái sự to lớn và náo nhiệt của nó. Đó là một công trình có kiến trúc khá đặc biệt. Mái che của ngôi chợ được làm gần giống như mái chùa, có ngói âm dương, có Long Phụng, có Lân, có Ngư...

Chợ có rất nhiều gian hàng, và cũng có rất nhiều thứ để xem. Thỉnh thoảng có vài ba người ngồi trên xe lăng, vừa đẩy xe vừa đưa tay xin tiền.... rồi đâu đó trong chợ cũng có những người điên, đầu tóc rối bù, đang cười cười nói nói một mình, quần áo rách rới, bẩn thỉu, ai cho gì thì ăn nấy. Tưởng đang nhớ về nhà thơ Bùi Giáng. Hình bóng Bùi Giáng đang đi lang thang trong chợ cứ hiện ngay trước mặt Tưởng, hai câu thơ của Bùi giáng cứ ám ảnh đâu đây" Sài gòn Chợ Lớn rong chơi- Đi qua đi lại đã đời du côn"

Trời Sài Gòn tháng sáu và những cơn mưa bất chợt, mưa bay và đậu trên nóc chợ, trên mái tóc đen của Tưởng. Đôi mắt mơ hồ long lanh như những giọt mưa của buổi chợ trưa... Tất cả hoài niệm như dần tan biến giữa thực tại... Tưởng lại lên xe và mở một bản nhạc của Trịnh :

"Có một ngày như thế anh đi

Anh đi đâu về đâu

Ngọn gió hư hao thổi suốt đêm thâu

Đời sẽ lênh đênh nơi nào

Còn bãi hoang vu bạc đầu "

Nỗi sợ hãi và cái chết đã trở thành bạn của Tưởng trong những đêm sâu hiu hắt. Trời cuối hạ, gió lùa nghe hư hao hơi thở giữa đêm. Hết đêm là ngày lại bắt đầu, nó tuần hoàn một cách điều đặn. Tưởng lại lang thang xuống tận cảng Quận Tư, đứng trên cầu Khánh Hội rồi nhìn những chiếc ghe đầy chở trái cây đang nổ máy trên sông. Buổi trưa trời nắng vàng, mùa hạ đẹp nhất là lúc nó gần tàn. Gió từ dưới lòng sông thổi thốc lên trên thành cầu, làm rối mái tóc và bộ râu dài chưa cạo. Một mình Tưởng bước qua cầu, cây cầu dài lê thê, ánh nắng hắt vào mắt, vào bộ quần áo trắng tinh và vào dòng xe cộ hai bên đường, tất cả như xáo trộn, tất cả như dòng nước đang trôi phăng dưới chân cầu. Tưởng đã ngửi được mùi quế hương, đã thấy trăm năm như mây bay giữa trời. .. như vầng Nhật- Nguyệt luân phiên nhau soi sáng thế gian của kẻ lang thang đang đi tìm lại kí ức của đời mình ....

Tác giả bài viết: Ngọc Tử Kỳ Lân ( Phật Tử Thiện Hưng )