Suối Đạo Thi Phẩm - PHẦN I: HOA BỒ ĐỀ
- Thứ ba - 19/04/2011 23:15
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Về đây gặp cửa, gặp nhà,
Gặp cha mẹ cũ, gặp bà con xưa.
* * *
Vườn lòng khô nức nẻ,
Nở một đoá hoa thương.
Con tìm về xứ mẹ,
Tình thương bát ngát hương.
Thôi dừng bước phong trần,
Từ bi thất nương chân.
Nhu hoà y mặc ấm,
Thiền duyệt phạn nuôi thân.
Con đừng luyến phù hoa,
Vượt lên cõi ái hà.
Chớ quay đầu ngó lại,
Cất bước, bước đi xa.
Nhà ta đủ báu trân,
Huệ nghiệp sẵn riêng phần.
Con phải chăm gìn giữ,
Con là vị chủ nhân.
Hãy chăm chú hôm nay,
Vì nó là đời sống.
Tuy ngắn chẳng bao dai,
Nhưng vấn đề quan trọng.
Sung sướng lúc vượt lên,
Vẻ vang khi hành động.
Rực rỡ của thành công,
Sự sống trong đời sống.
Hôm nay một giấc mơ,
Ngày mai là ảo vọng.
Nếu hôm nay sống vui,
Thấy hôm qua đẹp mộng.
Thấy ngày mai xinh tươi,
Vậy hôm nay vui sống!
Một giấc mê hồn chợt tỉnh ra,
Nhìn thân giả tạm kiếp phù hoa.
Từ đâu mình đến nơi đây nhỉ?
Rồi biết về đâu gặp cửa nhà?
Nhà xưa có lẽ tận cung mây,
Lỗi bước cho nên lạc chốn này.
Chịu kiếp mang thân rồi chịu khổ,
Biết bao giờ mãn số lưu đày.
Đày đoạ gian lao khổ lụy thân,
Mấy ai thoát khỏi lưới hồng trần?
Bao năm chen lộn trường danh lợi,
Thất bại thành công biết mấy lần?
Mỗi lần thất bại ngặt mình thêm,
Đau buốt gan vàng héo hắt tim.
Thân bỗng biến thành nơi chứa khổ,
Đựng vào đủ thứ cực hình nghiêm.
Cực hình nghiêm phạt khổ vô cùng,
Nhưng lúc thành công thích chí lung.
Có khác nào khi vừa chết ngất,
Được luồng gió thổi tỉnh như không.
Không ngờ tỉnh lại phút hồi sinh,
Để chịu nhiều thêm nỗi thảm hình.
Aáy đó rõ ràng nơi địa ngục,
Tội nhơn tức thị tấm thân mình.
Thân mình chịu những tiếng khen chê,
Thương, ghét, buồn, vui đủ mọi bề.
Gặp sự vừa lòng, như sống tỉnh,
Đến khi bất mãn, chết hôn mê.
Mê tỉnh vần xây khóc lẫn cười,
Bao luồng gió nghiệp chẳng dừng thôi.
Có ai tránh khỏi thương tâm được,
Khi đã mang thân giữa cõi đời?
Đời mình bằng được dứt lầm mê,
Đuốc tuệ nhờ soi sáng bốn bề.
Pháp Phật nhiệm mầu nâng cứu khổ,
Lối tu giải thoát mở đường về.
Về cảnh Tây phương đã khác xa,
Tóc xanh cạo phủi mặc Cà sa.
Lợi danh giủ sạch lòng thơ thới,
Một giấc mê hồn chợt tỉnh ra.
Dứt bỏ trần duyên cất bước đi,
Về nơi cảnh Phật cõi huyền vi.
Thuyền từ chờ rước người tâm đạo,
Vội vã bươn theo kẻo trễ kỳ.
Trễ kỳ ở lại chốn mê tân,
Chịu kiếp luân trầm khổ tấm thân.
Món nợ gia đình hằng trói buộc,
Thoát đâu cho khỏi lưới hồng trần.
Trần thế âu là cảnh tạm nương,
Cũng như chiếc quán dựa bên đường.
Người đời là khách dừng chân tạm,
Rồi vội lui về nẻo viễn phương.
Phương tiện sơ thừa đã thuyết minh,
Khách trần là những bạn đồng hành.
Gặp nhau chốc lát rồi ly biệt,
Trong cõi lầm than mãi dấn mình.
Mình tỉnh lòng rồi dứt tríu mê,
Tình thương đâu chắc vẹn muôn bề.
Cõi đời đâu chắc tồn lưu mãi,
Có lúc tang thương vướng não nề.
Não nề cho những cảnh thương tâm,
Trên nẻo tồn vong luỵ đổ dầm.
Sống gởi tấm thân đời giả tạm,
Mấy ai tránh khỏi cuộc thăng trầm.
Thăng trầm ngao ngán kiếp phù du,
Lúc được e rằng lúc phải thua.
Có đó để rồi tan mất đó,
Lưỡi đời nếm mãi vị cay chua.
Chua cay thế sự chẳng quân bình,
Tôn trọng qua hồi đến rẻ khinh.
Thương mến tột cùng rồi ghét bỏ,
Vẻ chi ấm lạnh chút nhân tình.
Tình đời chi để bận lòng ta,
Dây trói trăn mình cổi gỡ ra.
Rẽ lối giam cầm sang lối thoát,
Đường mê nhà cửa dạng mờ xa.
Xa lánh tuồng đời chốn thị phi,
Thân hành bốn pháp mặc huỳnh y.
Tâm tròn tám đạo mang bình bát,
Dứt bỏ trần duyên cất bước đi.
Đạo Pháp nguyên lai chẳng luyến tình,
Luyến tình đâu đặng đạo là minh.
Minh tâm hẳn thật nhờ đèn trí,
Trí tuệ gươm hươi dứt chỉ mành.
Chỉ mành là những sợi dây thương,
Kiếp kiếp đời đời mãi vấn vương.
Buộc chặt người nầy vào kẻ khác,
Kéo lôi dìm nhận biển tình trường.
Trường tình khi đã bước chân ra,
Giải thoát xong rồi phận xuất gia.
Há để dây thương còn vương gót,
Đường đi ngăn trở bận lòng ta.
Ta đã là người của chúng sanh,
Người nuôi ta để học gương lành.
Sống đây ta sống cho muôn loại,
Ta có quyền đâu sống lấy mình?
Mình mong thoát khỏi chốn luân hồi,
Bốn khổ tiêu trừ nguyện mới thôi.
Mà gốc luân hồi là luyến ái,
Nếu còn vương vấn dứt sao rồi?
Rồi nên rẽ bước mở đường lành,
Phát nguyện Bồ Đề độ chúng sanh.
Đạo quí Pháp cao đường giải thoát,
Luật nghiêm giới cấm Phật ban hành.
Hành theo hạnh đạo bậc siêu nhân,
Bản ngã trừ tiêu thoát nghiệp trần.
Bản ngã trừ tiêu đừng nhớ cội,
Tưởng như đã chết mất phàm thân.
Phàm thân trước cỗi, cỗi phàm tâm,
Còn lại là thân đạo thậm thâm.
Tên tuổi theo đời thôi chẳng tính,
Có đâu dính dáng mảy tình phàm?
Phàm tình ngăn trở nẻo đường lành,
Ai muốn tu trì chứng quả linh.
Đừng luyến cảnh xưa người kiếp cũ,
Tự nhiên thấu nhập lý vô sanh.
Sanh sống chung đường thảy chúng sanh,
Từ bi thương độ mực công bình.
Chớ nên riêng tưởng hàng thân thuộc,
Đạo Pháp nguyên chẳng luyến tình.
Tiếng khổ vang rền khắp mọi nơi,
Tai nghe xao xuyến dạ bồi hồi.
Xót xa đau đớn cho muôn loại,
Ýù muốn làm sao được giúp đời.
Muôn vạn người người lụy tấm thân,
Sức mình giúp đỡ một vài phân.
Thấm gì công cán đôi gàu nước,
Trước cảnh hung hăng ngọn lửa trần.
Trầm tư suy nghiệm ngõ tìm phương,
Nhớ lại kinh xưa dạy tỏ tường:
“Quả ác ngày nay cam gánh chịu,
Bởi vì nhơn trước chẳng hiền lương.”
Trần gian khổ báo tự nơi lòng,
Nguồn đục trào ra nước há trong?
Phải dứt tâm phàm ngừa tội lỗi,
Diệt trừ tận gốc mới tròn xong.
Chỉ có phương tu dẫn độ người,
Mình lên bờ giác được an nơi.
Đưa tay đón tiếp người mê đắm,
Mới gọi là phương thuốc cứu đời.
Bỗng thấy xa xa một chiếc thuyền,
Rõ ràng như nguyện tốt căn duyên.
Thuyền từ ghé chốn mê tân ấy,
Vội vã mau chân bước xuống liền.
Nương thuyền giải thoát đến Tây Phương,
Thấy đức Tôn Sư chốn đạo trường.
Thuyết giảng pháp lành hoằng hoá chúng,
Số đông Tăng lữ chẳng biên lường.
Pháp ngôn thấu nhập mặc y vàng,
Đạo hạnh kiên trì bát được mang.
Quì giữa Phật tiền xin thọ giáo,
Nhờ ơn Tăng chúng nhận vào hàng.
Hữu duyên về được cõi Vô sanh,
Phát nguyện cần tu đắc Pháp lành.
Chơn lý thường ngày nghe giảng dạy,
In sâu trí não nhớ rành rành.
Bao giờ đạo quả đúng cơ duyên,
Phật chứng cho con chở chiếc thuyền.
Về đến bến xưa con rước độ,
“Chúng sanh thoát khổ” trọn lời nguyền.
Diệu Pháp cao thâm khó giải bày,
Trần gian quyền hiện tướng Như Lai.
Lối xưa man mác tìm đâu thấy,
Sự cũ mơ màng biết hỏi ai.
Lề lối đã đành theo dấu vết,
Tương truyền thôi cũng cứ hoằng khai.
Mong sao trong sự bao hàm lý,
Hiểu rõ dung thông Đạo chẳng ngoài.
Giã từ trần cảnh hướng Tây phang,
Tháp cánh choàng thân chiếc áo vàng.
Như đám mây lành nâng đỡ gót,
Hay vòng phép lạ rút thâu đàng.
Buông tình vọng chấp lòng khoan khoái,
Nhẹ bước thuyền không trí rảnh rang.
Duyên tốt căn lành ai mặc được,
Lạc thành thấm thoát trải chơn sang.
Gắng đi một mạch tới Tây phang,
Bát đất rồi đây hoá bát vàng.
Chánh Đạo phân chia ra tám nẻo,
Chơn thừa gom lại hiệp chung đàng.
Phước nhuần trăm họ nên phu phỉ,
Lộc chứa muôn nhà thật rỗi rang.
Cực Lạc gần kề không hiểm trở,
Mỗi ngày khất thực bước lần sang.
Cảnh dầu đẹp ở hoài cũng hết đẹp,
Người dầu thân gần mãi cũng thôi thân
Một tàn cây không dừng nghĩ hai lần,
Nghe Phật dạy cho tâm hồn thanh thoát.
Đường giải thoát gồm ba y một bát,
Đi, đi, đi học khắp bốn phương trời.
Hé túi khôn châu ngọc chứa muôn loài,
Tuỳ duyên tốt mà tuôn rơi pháp báu.
Ơû một chỗ cứa muôn ngàn phiền não,
Trí huệ tàn Pháp giáo cũng mờ lu.
Dẫu bề nào cũng một kiếp công phu,
Tu giồi luyện phẩm tu cho đáng giá.
Tay dõng mãnh phá thành trì nhơn ngã,
Sống nương nhau trong hỉ xả từ bi.
Pháp lục hoà tam tụ thực hành y,
Để gương mẫu duy trì đoàn hậu tấn.
Thương dân tộc ngặt nghèo cơn bỉ vận,
Đêm lẫn ngày bi mẫn chớ hề quên.
Vẹn công phu cứu khổ vẹn lời nguyền,
Cõi đạo đức sống không quyền dung dưỡng.
Việc thế chẳng đua tranh,
Thanh nhàn lánh lợi danh,
Thân nương theo cảnh tịnh,
Tình gởi tại mây xanh.
Thấm thía vui niềm đạo,
Thung dung dưỡng tánh lành,
Hỡi ai là bạn tác,
Gió mát với trăng thanh.
Hình trời như cây lọng,
Vận nước như bàn cờ,
Đua đòi chia đen trắng,
Tranh nhau quyết được thua.
Người thua sanh tức khí,
Kẻ được kết oán thù,
Nam Dương nơi ở ẩn,
Nằm nghĩ giấc êm ru.
* * *
Thắng thì sanh oán sanh thù,
Bại thì đau đớn lo rầu mãi thôi,
Hiền nhơn thong thả sống đời,
Chẳng cầu thắng bại lôi thôi nhọc nhằn.
Mặc vào mảnh áo Cà Sa,
Bao nhiêu phiền não hoá ra hạnh lành.
Chẳng còn tham lợi tham danh,
Mở lòng thương xót chúng sanh xa gần.
Hụp trồi giữa đám mê tân,
Cà Sa thuyền Giác lướt gần rước lên.
Giam cầm địa ngục tối đen,
Cà Sa hướng đạo ngọn đèn hắt ra.
Thong dong một bát, một nhà,
Một thân muôn dặm, đường xa muôn trùng.
Mắt xanh tìm khách tâm đồng,
Hỏi thăm mây trắng ráng hồng nẻo qua.
Thuyền ai nhảy sóng dòng khơi,
Phải thuyền Bát Nhã của người Tây-phương.
Dám xin đợi tớ liệu lường,
Việc trần thu xếp đi bươn kịp thì.
Thiền trà vị đắng mùi thươm,
Thân tuy khổ hạnh tâm hồn thảnh thơi.
Nghiêng vai gánh Đạo vào đời,
Cho đời tỏ Đạo ta người đồng tu.
Buồn vui hai mối buộc ràng,
Bằng sắt một sợi, bằng vàng một dây.
Thảy đều ràng buộc cả hai,
Không chăm tháo mở không tài thoát ly.
Ma vương tung bạc rãi vàng,
Lung lòng con Phật lạc đàng chơn tu.
Tiếng khen đừng thấy mừng vui,
Tiếng chê đừng thấy bùi ngùi khổ đau.
* * *
Hột cát nhỏ chìm đáy nước,
Đống đá to chở được qua sông.
Từ bi lái chiếc thuyền không,
Đưa người khổ hải lướt dòng mê tân.
Thuyền trí tuệ ngược dòng rẽ sóng,
Đèn quang minh rạng bóng soi đời.
Ai người trồi hụp chơi vơi,
Khá mau bám níu vào nơi mé bờ.
Biển trần thế đục nhơ đã lắm,
Bao anh hùng chìm đắm khổ nguy.
Nước tham một dãi đen sì,
Gió cuồng nổi dậy sân si ba đào.
Mãi xao xuyến tranh nhau vật chất,
Phí công linh bùn đất đắp tô,
Của trần càng tóm thâu vô,
Là càng chôn lấp dưới mô sình lầy.
Lòng tự thị mưu hay kế giỏi,
Chước phân tranh chia cõi rẽ bờ.
Kẻ khôn lấn hiếp người khờ,
Ngọn trào phản ứng bấy giờ nổi lên.
Sóng cuồn cuộn vang rền gào thét,
Nước nhảy nhào xô vẹt lướt phăng.
Thương ôi cái bọt trôi lăn,
Nhấp nhô mờ mịt khi thăng khi trầm.
Lúc biển động tối tăm trời đất,
Cõi âu sầu phảng phất u minh.
Trần hoàn vạn vật chúng sinh,
Aâm thầm khổ sở, linh đinh khốn nàn.
Trải bao đoạn lầm than tai biến,
Aùnh triêu dương xuất hiện từ từ,
Quang minh rạng rỡ thái hư,
Muôn loài ngưng dứt ưu tư kinh cuồng.
Tai nghe vẳng tiếng chuông cảnh tỉnh,
Mắt thấy xa đủng đỉnh thuyền khơi.
Du Tăng Khất Sĩ ra đời,
Chiếc thuyền giáo hội vớt người trần duyên.
Những ai dứt oan khiên túc trái,
Mau thoát ra khổ hải mê tân.
Giấc mơ ngàn kiếp tỉnh lần,
Lối đi ngàn kiếp bước chân đã dừng.
Đồ vật chất thôi đừng tạo sắm,
Cõi đất bùn say đắm làm chi,
Giàu sang càng nặng kéo trì,
Tiếc thương lưu luyến dứt đi đặng nào.
Sao bằng đặng bước vào thuyền giác,
Thể không không giải thoát nhẹ nhàng.
Đưa qua bỉ ngạn Đạo tràng,
Tăng già Phật quốc đất vàng sống chung.
Cõi Tịnh lạc ung dung ngày tháng,
Chẳng còn lo khổ nạn nhiễu nhương.
Những là mừng, giận, ghét, thương,
Buồn, vui, ưa, muốn như thường như không.
Tóc vừa cạo, tơ lòng đoạn phủi,
Cuốn sổ đời tên tuổi đã bôi.
Nợ trần ngày ấy dứt rồi,
Tây phương ngày ấy, một ngôi sẵn dành.
Kể ngày ấy vãng sanh xứ Phật,
Học đạo mầu nhiệm mật huyền vi.
Làm Tăng, ôm Bát, đắp Y,
Vâng hành Pháp báu giữ trì giới nghiêm.
Năng nghiên cứu xét tìm chân lý,
Gắng tham thiền tuệ trí phát sanh.
Sáng tâm tỏ tánh rành rành,
Tinh chuyên nhập đinh đắc thành thần thông.
Màn huyền bí bên trong hé mở,
Máy nhiệm mầu tỏ lộ lần ra.
Rõ ràng đạo quả đâu xa,
Chân tu thành Phật, Phật là người tu.
Khuyên được vài người tu,
Tâm mình liền dứt ác.
Khuyên được mười người tu,
Đạo đức mình thêm phát.
Khuyên được trăm ngàn người,
Đó là hạnh Bồ Tát.
Khuyên được vô lượng người,
Tức là Phật không khác.
Ngày xuân đến đâu đâu đều hội hiệp,
Thể lệ xưa trò phải chúc mừng Thầy.
Tưởng công ơn sâu rộng với cao dày,
Nỗi cực nhọc mấy năm trường dạy dỗ.
Trò hiếu đạo phải giữ mình lễ độ,
Biết thốt lời cung kính bậc bề trên.
Ý niệm tròn trung hậu chẳng hề quên,
Cho Thầy được vui lòng về chí nguyện
Nay con trẻ được ơn dày rèn luyện
Văn thô sơ nhưng quý tấc lòng thành.
Chúc mừng Thầy dưng đôi chữ khương minh
Thân tráng kiện, trí tinh anh huyền diệu.
Đức bủa sáng như mặt trời rạng chiếu,
Khắp nơi nơi nhuần gội ánh từ quang.
Khắp nơi nơi ca ngợi đoá sen vàng,
Ôi! Tận thiện, ôi tối chân hoàn mỹ.
Hoa Chánh Giác thơm lừng hương huệ thí,
Cội Bồ Đề phủ rợp bóng khoan dung.
Chư môn sanh êm ấm chỗ nương tùng,
Tươi khí tượng đượm tinh thần thanh sảng.
Đèn giáo pháp đến thời kỳ rực sáng,
Hoa ưu Đàm đúng thời tiết đơm bông.
Cánh vàng tung phấp phới dưới trời hồng,
Aùnh huệ chiếu tưng bừng trong nắng mới.
Tiếng diệu Pháp ngân thanh tràng nhạc trỗi,
Vị cam lồ nhuộm rưới khắp nhân sinh.
Món linh đơn chữa các bịnh tâm tình,
Cho thiên hạ bớt sầu thương thống khổ.
Hoà hiệp chúng tạo nên thuyền giác ngộ,
Hùng lực nguyền xông lướt sóng mê tân.
Vớt những ai đắm đuối biển hồng trần,
Lên thuyền giác đưa sang bờ bỉ ngạn.
Thiên nhơn chúng không ngớt lời khen tán,
Đại bi tâm đại hạnh nguyện ai tày.
Phi thường nhơn, phi thường quả chẳng sai,
Mừng sanh loại, bước tương lai đẹp đẽ.
Con trẻ dại có đôi lời thỏ thẻ,
Chúc đạo chơn thêm tiến triển thạnh hành.
Chúc Thầy hiền rạng công đức độ sanh,
Chúc vạn vật hưởng thái bình vạn kiếp.
Ngày xuân đến trăm hoa đua nở
Bầu trời xuân rực rỡ lắm thay
Bức tranh gấm vóc trải bày
Khéo khen tạo hoá bàn tay vẻ vời
Vừng hồng nhựt tốt tươi chói rạng
Ban cho đời ánh sáng mùa xuân
Cỏ cây hoa lá gội nhuần
Chim muông mỏi mắt líu lăng ca chào
Lòng thiên hạ rạt rào rung cảm
Đón xuân về muôn thắm nghìn tươi
Đâu đâu cũng nét xuân cười
Đâu đâu cũng mở cuộc vui tưng bừng
Đâu đâu cũng chúc mừng tuổi thọ
Lộc trời thêm vận đỏ phước dư
Này trò nhớ nghĩa Tôn Sư
Mọn hèn một bổn chúc từ đệ dưng
Dịp xuân sang chúc mừng Giáo hội
Bề thạnh hưng vượt trổi phi thường
Rồi đây giáo pháp hoằng dương
Ngọ đèn chiếu sáng soi đường thế gian
Aùnh đạo vàng rộng tràn khắp cõi
Độ chúng sanh thoát khỏi lầm mê
Tăng Ni dắt díu đề huề
Cũng như những cánh liên huê dính liền
Được vững chãi con thuyền trí tuệ
Lướt ngược dòng vượt bể trầm luân.
Chúng sanh còn đắm hồng trần
Nương theo thuyền giác về gần Phật môn
Dức từ bi càn khôn ví sánh
Trí biện tài như ánh nhựt quang
Oai nghi hạnh kiểm đoan trang
Tăng Ni dẫn lối đưa đàng chúng sanh
Chúng con được gởi mình nơi cửa đạo
Thoát khỏi vòng mộng ảo phù hoa
Phận làm cư sĩ tại gia
Nương chơn giáo hội tăng già thanh cao
Ngày xuân nhựt cùng nhau hội hiệp
Tiệc vui vầy một dịp ghi ân
Lời quê sơ lượt ít vần
Kính mừng các bực hữu ân ngôi Thầy
***
Xuân về vạn vật thảy xinh tươi
Muôn đoá hoa xuân mỉm nụ cười
Ngọn gió đông phong lồng lộng thổi
Lòng con tràn ngập một nguồn vui
Con nhớ công ân các bậc Thầy
Ban cho con được nét vui vầy
Từ khi con bước lên đường đạo
Thoát khỏi sông mê thoát vũng lầy
Xuân sang con chúc bậc Thầy lành
Sức khoẻ an vui bước lữ hành
Trí huệ sáng soi cùng thế giới
Đức lành bao bọc khắp quần sanh.
Là Khất sĩ bước trên đường khổ hạnh,
Mỗi ngày qua, tôi ôm bát xin ăn.
Bữa đói no, cam phận với thanh bần,
Nào có tưởng, có mong gì Tết nhứt.
Tôi lại sợ, trong ba ngày Xuân nhựt,
Dầu có đi, khất thực chẳng người cho.
Bát trống không, rồi bụng đói nằm co,
Vì tục lệ, đầu năm kiêng với cữ.
Phiêu lưu đã, trải nhiều năm viễn xứ,
Nào thân bằng, quyến thuộc có ai đâu.
Một tấm thân đơn, sương nắng dãi dầu,
Aùo trăm cặp, đã phai màu hoại sắc.
Tôi vẫn giữ, một tấm lòng bền chặt,
Quả quyết lên, đi suốt quảng đường dài.
Rồi bên đường, tôi gặp khách trần ai,
Lòng kỉnh đạo, rất nhiệt thành nồng hậu.
Mời tôi ghé, tạm dừng chơn đình đậu,
Dịp Xuân sang, để cung phụng đãi đằng.
Cách chăm nom, biết sánh ví chi bằng,
Bề châu đáo, trang hoàng không thể tưởng.
Nào Tháp, nào Chùa, nào Phang, nào Phướng,
Nào bông hoa, chưng dọn cực kỳ xinh.
Nào thực đơn, mỹ phẩm tiệc linh đình,
Nào bánh mứt, với nhang đèn dưa quả.
Xuân Sa Đéc vẽ vời long trọng quá,
Làm cho tôi, cảm thấy rất nao nao.
Xét công ơn, thiện tín biết là bao,
Rồi nghĩ lại, đoạn đường qua đã trải.
Còn tại thế, trong thời kỳ thơ dại,
Ngày Tết vui, quấn quít với gia đình.
Nay xuất gia, giải thoát hết ân tình,
Ngày Xuân đến, vui vầy cùng bạn đạo.
Rồi cất bước, trên con đường rốt ráo,
Cũng không còn, quyến thuộc đạo và đời.
Có còn chăng, khi đến cõi tuyệt vời,
Đồng tính chất, những linh hồn siêu việt.
Lần tiến hoá, là một lần tạm biệt,
Cam vô tình, với những bậc hữu ân.
Mong dắt người, đi đến cõi trường xuân,
Aên vay tạm, hẹn ngày kia trả rảnh.
Trong cảnh vườn muôn hoa đua nở,
Ta lẽ nào để lỡ cơ duyên.
Vun phân tưới nước cho bền,
Chọn thêm giống quý trồng bên cây già.
Đất tích cực vườn nhà tốt đẹp,
Giống vị tha khuôn phép hẳn hoi.
Cần người chăm sóc săm soi,
Hoa đươm Diệu Pháp, nắng ngời hào quang.
Vườn xuân đạo, hoa Bồ Đề rộ nở,
Sắc tinh anh, cánh băng tuyết nỏn nà.
Màu sạch trong áo cư sĩ tại gia,
Màu tiêu biểu những tâm hồn thanh khiết.
Xuân giác ngộ, giữa vùng trời Nam Việt,
Xuân thanh bình, của những kẻ hiền lương.
Giữ giới răn không tạo nghiệp đau thương,
Sống an lạc, cõi trường xuân bất lão.
Xuân ấy mới là xuân trong cõi đạo,
Đúng thời duyên, hoa nở báo xuân về.
Những cánh hoa, những hạnh nguyện Bồ Đề,
Niềm tin tưởng cõi lòng vừa chớm nở.
Hoa hạnh nguyện, đúng thời gian kết quả,
Quả Bồ Đề, rộ chín sắc vàng xinh.
Aùo Cà Sa, đoạn dứt sạch mê tình,
Màu tiêu biểu, những tâm hồn thanh thoát.
Ai tạo sẵn, một khu vườn bát ngát,
Đủ hoa thanh, quả giác lạ lùng chưa.
Hiển chơn tâm, thực hiện lý chơn thừa,
Chuyển Pháp ngữ, dựng xây toà Pháp độ.
Tìm cứu vớt, kẻ chơi vơi biển khổ,
Lên thuyền từ, đưa đến chốn an vui.
Hỡi hồn hoa, thuần trong trắng kia ơi!
Đức tánh đẹp, xứng thân hình kiều mị.
Vào cửa lễ, để quên mình tôn quí,
Dốc trau tâm, nên tỏ hạnh khiêm nhường.
Đối bề trên, nên tỏ hạnh khiêm nhường,
Cùng kẻ dưới, giữ một niềm hoà thuận.
Hoa muốn đẹp, hoa đừng gai sân giận,
Hoa muốn thơm, hoa mở rộng lòng thương.
Hoa muốn thanh, hoa tinh khiết nêu gương,
Hoa muốn quý, hoa trang nghiêm cõi Phật.
Thân đã ví cành hoa mang huyễn chất,
Tâm gắng tu, kết quả thọ trường xuân.
Cảnh vô thường, tan hiệp đám phù vân,
Đài Cực Lạc, vững bền ngôi bảo toạ.
Nghiệp trần buộc, nợ trần vay phải trả,
Nhiệm vụ tròn, đạo quả mới xinh xuê.
Khắp thân sơ, niềm tin tưởng đưa về,
Vườn xuân đạo, hoa Bồ Đề rộ nở.