Tản văn: Chốn quê nhà

Trong những đêm khuya, mẹ ngồi đan giỏ bằng những sợi mây màu vàng. Tiếng gõ cốc cốc, tiếng rút sợi mây, tiếng chột chẹt cứ phát ra đều đều. Âm thanh ấy cứ kiên nhẫn hằng đêm, cứ đều đặn nuôi lớn tuổi thơ tôi.
Tản văn: Chốn quê nhà

Rồi những mùa nắng, gió rát trên mặt đất, ngọn lúa nặng oằn trái chín, hạt mưa hiếm khi rớt xuống khỏi những đám mây trên thung sâu. Loài kiến cuộn tròn vào thân cây, gần như chúng chẳng muốn di tản. Nhưng những con cá ở ngoài đồng cạn đã bắt đầu theo rãnh nước bơi tuột ra sông. Cào cào và châu chấu nằm ôm những thân lác, mùi lác gợi lên cái hanh hao của nắng. Mẹ thu dọn những lọn mây, xếp dỏ vào kho, và lấy trong kho những thúng, nia, sàn, dao liêm, bao đựng lúa...ra ngoài để chuẩn bị cho mùa gặt .
Chuồn chuồn bay khắp nơi, những con rầy, con muỗi cũng di tản khỏi những thân lúa già. Không ai có thể hiểu vì sao chúng lại xuất hiện ở những nơi đồng khô cỏ cháy. Trong thành phố chúng là những con vật thuộc dạng nhập cư bất hợp pháp, vì thành phố không có được cái nguyên thủy của thiên nhiên.

                                                                                 9/2015

Tác giả bài viết: Trần Toàn- Phật tử Thiện Hưng